Tìm tòi thể nghiệm

15/5
4:06 PM 2018

VĂN HỌC NƯỚC NGOÀI: SỰ BÁO THÙ-TRUYỆN CỦA WOLFGANG WEYRAUCH

Wolfgang Weyrauch (1904 - 1980) là nhà văn, nhà báo, diễn viên nổi tiếng người Đức. Nhờ có sức sáng tạo lớn và giành được nhiều giải thưởng văn học uy tín, ông đã trở thành viên của Viện hàn lâm Ngôn ngữ và Thơ Đức ở Darmstadt, Cộng hòa Liên Bang Đức.

Bà lão nghĩ:
Mẹ gọi con, con trai của mẹ. Tối nào mẹ cũng đi ra khỏi nhà khi mọi người đã đi ngủ, và nếu có ai đó vẫn nhìn thấy mẹ thì mẹ nấp vào một chỗ, cho đến khi người đó đi khuất.

Mẹ có thể dựa vào gia đình. Nhưng mẹ biết nó sẽ ra sao. Mẹ sống từ bốn mươi năm nay ở trong đó. Nó có vẻ như là sắp chết, đến nỗi mẹ thường nghĩ nó đã chết, cho dù người chồng của mẹ đang sống ở trong đó.

Toà nhà ở phía sau lưng mẹ được phủ đầy bằng dây trường xuân. Mẹ nghĩ, mẹ đang sống trong một khu rừng. Rất nhiều chim chóc sống trong đó. Ban ngày chúng ngủ, ban đêm chúng bay lượn. Mẹ thân thiết với chúng. Chúng yêu quý mẹ. Chúng báo tin cho mẹ tất cả, những gì mà mẹ phải làm với con trai của mẹ. Những người trong toà nhà nói, họ chưa hề nhìn thấy chim chóc. Con trai của mẹ, mẹ gọi con mà không mở miệng. Nhưng những tiếng gọi của mẹ vang lên rất to như hoàn toàn không có âm thanh gì khác ở trên trái đất. Chúng vang hơn cả tiếng nổ của trận động đất và tiếng nổ của các khẩu đại bác ở trong trận mạc. Con đã ở trong trận đánh và đã không ở trong trận đánh. Con đã là người lính và đã không là người lính. Trước hết con đã dũng cảm, và sau đó con đã hèn nhát. Cô gái có lỗi trong việc này.

Con đã quả quyết rằng cô gái đã là cô gái của con. Mẹ biết điều đó rõ hơn. Cô gái chỉ nghĩ đến bản thân mình. Cô ta đã chỉ yêu bản thân mình. Chỉ có mẹ đã yêu quý con. Con đã phản bội mẹ, con đã phản bội những người trong gia đình, con đã phản bội cả khu phố, và con đã phản bội những người lính khác trong chiến trận. Tuy thế mẹ vẫn sẽ yêu con.

Nhưng mẹ không biết, con có nghe được những tiếng gọi của mẹ hay không. Mẹ già rồi. Những suy nghĩ của mẹ đang rối bời. Cả hai đứa chúng mày, con và cô gái, đã hoàn toàn giết chết mẹ. Mẹ cũng không biết, những suy nghĩ của mẹ, những suy nghĩ mà mẹ đang gửi tới con, có đủ mạnh hay không, để chiến thắng các bài hát của cô gái. Cô gái cũng đang gửi những bài hát của mình tới con. Những bài hát của cô gái bay đi như những làn gió độc. Chúng đê tiện. Những suy nghĩ của mẹ chân thật. Nếu cái chân thật gặp cái đê tiện thì cái chân thật sẽ thua.

Nhưng mẹ hi vọng cuối cùng rồi điều đó sẽ khác đi. Mẹ sẽ giết chết cô gái đúng như cô ta đã giết chết con. Cô gái là một ả bán đĩa hát. Cô ta bán những bài hát đê tiện. Không có gì đê tiện hơn. Chúng chỉ nói về chuyện chăn gối. Cô gái đã trở nên đê tiện qua các bài hát. Cô ta sinh ra trong toà nhà của chúng ta. Những gia đình sống trong cùng toà nhà với chúng ta là những gia đình tử tế. Vì vậy ban đầu cô gái cũng đã là người tử tế. Mẹ đã cảnh cáo cô gái. Khi mẹ nhận thấy rằng cô ấy đã gần gũi con trai mẹ, mẹ đã cảnh cáo cô ta lần thứ hai. Lần thứ hai cô ta đã không nghe lời mẹ. Cô ta đã quyến rũ con trai mẹ.

Con trai, con đang ở đâu? Ồ không, mẹ biết con đang ở đâu. Họ đã bắn chết con vì sự hèn nhát trước quân thù. Thế là mọi việc đã kết thúc. Thỉnh thoảng mẹ lại nghĩ, mọi việc chưa kết thúc. Thỉnh thoảng mẹ, một bà lão, nghĩ, để cho cô gái được yên ổn. Con trai, mẹ được phép giết cô gái chứ? Con không trả lời mẹ. Không bao giờ con trở về với mẹ nữa.

Mẹ đã uổng công đi ra khỏi nhà và đi trên đường phố. Mẹ đã uổng công đưa tay lên che mắt để mẹ có thể nhìn được rõ hơn, xem con có bước vào ánh đèn lồng của đường phố hay không. Một vài lần mẹ đã nhìn thấy con, đó là một con người khác. Đó thậm chí không phải là hình bóng của con. Khi con còn sống, con đã rất cáu gắt với mẹ, đến nỗi thậm chí hình bóng đã chết của con không về với mẹ. Đối với mẹ điều đó không có gì khác hơn là sự trả thù con. Sự trả thù mẹ. Mẹ đang nói sự thật. Cô gái đã đánh cắp cậu con trai đang sống của mẹ. Kẻ nào lừa gạt, thì kẻ đó cũng trộm cắp.

Con trai của mẹ, mẹ hứa với con rằng mẹ sẽ không làm gì cô gái, nếu con đưa ra cho mẹ một điềm báo rằng con đã không quên mẹ. Con hãy đưa ra cho mẹ một điềm báo rằng mẹ sẽ phạm tội, nếu mẹ trừng trị cô gái. Con không đưa ra điềm báo.

Mẹ chỉ nghe thấy những con chim đang bay. Những con chim của mẹ. Chúng gọi mẹ: Hãy giết cô ta đi, hãy giết chết cô ta. Chim chóc biết nhiều hơn con người. Chúng đang kêu cứu. Tiếng hót của chúng bị những bài hát của cô gái át đi. Mẹ nghe thấy tiếng hót của những con chim chống chọi lại những bài hát của cô gái. Tiếng hót của những con chim đang yếu đi. Những bài hát của cô gái đang mạnh lên. Mẹ cần phải đến giúp đỡ những con chim. Mẹ sẽ kể cho các bài hát của cô gái nghe, mọi việc đã xảy ra như thế nào. Có thể chúng sẽ bỏ đi.

Được rồi, các bạn, những con chim yêu quý, tôi sẽ giết cô gái. Cô gái đã sống trong cùng một toà nhà với chúng tôi. Cô ta vẫn đang sống ở đó. Càng dễ để tôi giết cô gái. Có một hôm con trai tôi đã về nhà và kể: Con vừa mới sờ ngực một cô gái ở trong hành lang. Nó cười. Tôi cũng cười. Tôi đã nghĩ: Đương nhiên nó cần phải bắt đầu yêu. Phải chăng tôi đã không nên cười. Phải chăng tôi nên nghĩ: Sự bắt đầu ấy là điều tồi tệ nhất. Tôi đã ngu dốt và khinh suất. Tôi thậm chí đã không hỏi nó cô gái ấy là ai. Một vài ngày sau nó kể: Chúng con đã hẹn hò nhau. Nó nói một cách nghiêm túc. Tôi đã hỏi nó: Cô gái là ai? Nó đã không trả lời tôi. Nó không nói chuyện với tôi nữa. Nó sợ tôi. Nó không về ăn tối đúng giờ nữa. Tôi đã không hỏi nó la cà ở đâu. Nó đã đi qua đêm.
 

 
 
 


Tôi đã không chịu nổi điều đó nữa. Tôi đi theo nó. Nó đã gặp gỡ với ả bán đĩa hát trước cửa hiệu của ả. Từ lâu tôi đã nghi ngờ ả. Tôi đi theo chúng. Chúng đi vào một khách sạn. Tôi đã không ngăn cản chúng đi vào đó. Nhưng tôi muốn tóm cổ chúng. Tôi đã đi cả tiếng đồng hồ quanh khu nhà có khách sạn. Sau đó tôi đi vào toà nhà. Đó là một toà nhà có nhiều phòng. Tôi đi lên cầu thang. Tôi đã không gặp người nào. Khi tôi lên đến tầng trên cùng, nơi có khách sạn, tôi hầu như không còn thở nổi nữa. Trái tim tôi quặn đau.

Tôi bấm chuông. Một mụ già mở cửa cho tôi. Mụ ta mặc một cái áo choàng trắng, như các dược sĩ và những người bán thuốc thường mặc. Mụ ta liếc mắt nhìn trộm. Mụ ta hoàn toàn không nói gì. Mụ ta sợ hãi. Tôi cũng không nói gì. Tôi mạnh dạn bước vào trong. Mụ ta thử ngăn tôi lại. Nhưng tôi làm như thể mụ ta hoàn toàn không có mặt ở đó, và đi dọc theo hành lang. Nếu mụ ta cố ngăn cản tôi thì tôi đã giết chết mụ ta. Tuy nhiên mụ ta lùi lại. Đồng thời tôi nhìn thấy mụ ta bị chứng nổi gân tay. Mụ ta đi giật lùi đến một cánh cửa mà tôi biết ngay là ở phía sau nó con trai tôi và cô gái đang nằm. Những người đàn bà có những nghề như thế cần phải khôn ngoan hơn.

Con trai tôi và cô gái nằm ở phía sau cánh cửa này. Con trai tôi nằm với một cô gái ở đó, cô gái mà nó mới thân thiết từ một vài tuần nay. Tôi biết rằng không phải con trai tôi đã rủ cô gái đi vào khách sạn mà cô gái đã quyến rũ con trai tôi. Tôi cũng biết rằng cô gái, trước đây ở trong hành lang, đã cám dỗ con trai tôi bằng bộ ngực của mình. Tôi biết rằng thoạt đầu cô gái đã nhìn con trai tôi, và sau đó nó đã đáp lại cái nhìn của ả. Ả ta có đôi mắt dâm đãng. Ả ta sắp không có chúng nữa. Và nếu ả ta còn có chúng thì chúng sẽ bị chọc cho mù.

Tôi đi đến gần mụ tú bà. Tôi sắp tóm được mụ ta. Tôi vô cùng ghê tởm mụ. Nhưng trong giây lát cuối cùng mụ ta nhảy sang một bên. Tôi mở cửa. Nó không được khoá lại. Con trai tôi và cô gái hầu như không cảm thấy xấu hổ, đến nỗi điều đó đối với chúng giống như là có ai đó nhìn chúng hay không thì chúng cũng coi như không biết gì.

Nếu tôi thấy chúng quá dơ bẩn, như tôi hình dung ra điều đó, khi tôi đứng trước cửa, thì tôi đã giết chết chúng. Nhưng tôi thấy chúng kinh tởm hơn nhiều. Chúng xinh đẹp. Chúng đang ngủ. Chúng đã kéo chăn lên đắp. Đầu của con trai tôi nằm trên cánh tay trái của cô gái, và đầu của cô gái nằm trên cánh tay phải của con trai tôi. Một cái đèn đang cháy trên bàn để ở đầu giường. Nó được bọc quanh bằng vải lụa đỏ. Những bức rèm ở phía trong cửa sổ có màu vàng và đã bị rách. Một bức rèm cuốn được buông xuống.

Tôi đã không thể nhìn thấy gì nữa, vì tôi khóc. Tôi cần phải khóc. Tôi đã không định khóc. Tôi đã đi vào khách sạn để đốt cháy cái giường, trên đó con trai tôi và cô gái đang nằm. Tôi đã mang theo một bao diêm. Tôi muốn cùng nằm vào khi cái giường cháy cùng với hai đứa chúng nó ở trên đó. Nhưng tôi đã không làm điều đó. Tôi chỉ khóc và run lên. Tôi gần như ngất xỉu. Tôi thấy tự xấu hổ cho bản thân mình. Tôi thương cả hai đứa chúng nó. Chúng nó xinh đẹp vì chúng nó đang hạnh phúc. Đồng thời tôi ghen tị với chúng. Tôi chưa bao giờ hạnh phúc như thế. Tôi chưa bao giờ nằm như thế với chồng mình. Tôi, một người đàn bà già nua, đáng thương, không hề biết cái gì đã xảy ra với mình. Tôi gần như cho phép chúng nằm như vậy ở đó.

Tôi đi ra khỏi phòng. Tôi đóng cánh cửa phía sau mình lại. Mụ tú bà đã không thể nhìn thấy. Tôi đi về nhà. Mãi đến khi tôi đi ngủ, tôi sực nhớ ra rằng con trai tôi đang nằm ở trên một cái giường mà tôi đã không trải ga. Suốt đêm tôi đã không ngủ được. Đến khi trời sáng, tôi nghĩ đến việc thuê phòng ở khách sạn thì phải trả tiền. Ai  đã trả tiền phòng? Cô gái trả ư? Thế thì con trai tôi là thằng trai bao. Con trai tôi trả tiền ư? Thế thì nó đã tiêu những đồng tiền mà tôi cho nó ăn sáng hoặc đi xem phim vào sự nhơ bẩn. Nó còn rất trẻ. Nó vẫn là thợ phụ trong một xưởng sửa chữa xe ô tô. Hiện nay cô gái cũng đang trẻ. Trời ơi, ả ta đang trẻ, còn con trai tôi đã trẻ. Ả ta đang sống, còn con trai tôi đã chết.

Con trai của mẹ, con đã chết thật rồi sao? Mẹ nghĩ, mẹ đang bị điên, vì mẹ nghi ngờ về điều đó. Vì con đã chết nên mẹ mới đứng tại đây ở trên đường phố. Con đã chết, vì cô gái đã giết chết con. Không, không phải như vậy. Con đã chết, vì cô gái đã nói với con rằng trên đời này làm gì có danh dự, và vì ả ta đã thuyết phục con về điều đó. Sau đó đơn vị đã bắn chết con. Đơn vị đã trả thù cho những người lính khác mà con đã bỏ mặc.

Vì chiến tranh đã nổ ra. Bốn ngày sau khi tôi phát hiện ra con trai tôi và cô gái ở trong khách sạn thì chiến tranh bắt đầu. Ngay ngày hôm sau con trai tôi đã bị gọi nhập ngũ. Mẹ con tôi không bắt tay nhau khi nó đi xa. Những ngày trước đó mẹ con tôi không hề nói với nhau một lời nào. Con trai tôi, người mà đã từng là con trai của tôi, không hề viết thư về cho tôi từ chiến trường.

Tôi đã không hề gặp cô gái. Ả ta tránh mặt tôi. Tôi không biết tại sao ả ta lại tránh mặt tôi. Nhưng tôi biết rằng ả ta không lẩn trốn tôi, vì ả ta có tâm địa xấu xa. Những cô gái như thế không bao giờ biết hối hận. Hình như ả ta hoàn toàn không lẩn tránh tôi. Hình như ả ta đã quên tôi từ lâu, thế đấy, như ả ta chắc chắn cũng đã quên con trai tôi từ lâu. Khi những cô gái như thế đạt được cái mà chúng đã muốn có thì ngay sau đó chúng lại nhắm vào sự cướp đoạt mới. Những cô gái như thế đều đầy dục vọng. Chắc chắn cô gái đã không có thời gian lẩn trốn hoặc tìm tôi. Chắc chắn từ lâu ả ta đang nằm cùng với một người đàn ông khác ở trên giường. Trên giường của khách sạn, nơi ả đã ngủ cùng con trai tôi. Dẫu rằng việc tôi có nhìn thấy ả hay không đối với tôi đều như nhau cả. Đối với tôi ả ta đã chết.

Nhưng tôi cầu mong cho con trai tôi chết đi, điều đó có nghĩa là, tôi cầu mong cho đứa con trai đang yêu cô gái chết đi, nhưng tôi cầu nguyện cho đứa con trai đã yêu quý tôi được sống. Nhưng sự cầu nguyện của tôi yếu hơn sự cầu mong của tôi. Đứa con trai đang yêu cô gái mạnh hơn đứa con trai đã yêu thương tôi. Tôi đã nhận được hai lá thư.

Một lá thư đến từ toà án binh. Họ yêu cầu tôi đến dự phiên toà xét xử con trai tôi. Tôi cần phải trình bày, liệu nó có luôn là một đứa con trai ngoan ngoãn hay không. Đúng vậy, nó đã là một đứa con trai ngoan ngoãn, thưa các ông. À mà không, nó không phải là đứa con trai luôn ngoan ngoãn, thưa các ông. Nó đã trở thành đứa con trai nhẫn tâm nhất, thưa các ông, sau khi nó hò hẹn với ả bán đĩa hát. Tôi đã đi đến đó. Dọc đường tôi đọc lá thư của con trai tôi. Tôi có thể thuộc lòng nó. Tôi sẽ luôn luôn có thể thuộc lòng nó. Tôi đọc thuộc lòng nó cho các bạn nghe, những con chim yêu quý nhất của tôi. Các bạn là những người bạn đặc biệt mà tôi còn yêu thương. Các bạn hãy lắng nghe, những con chim yêu quý. Trong thư nói rằng:

Mẹ yêu quý. Con xin mẹ tha thứ. Con đã gây ra chuyện khủng khiếp. Con biết rằng con sẽ chết vì điều đó. Con xứng đáng phải chết. Mẹ nghe đây, con sẽ kể cho mẹ nghe. Điều đó xảy ra ở trong trận đánh. Đó là trận đánh đầu tiên mà con tham gia. Chúng con chỉ còn ba mươi người. Những người khác đã tử trận. Từ lâu kẻ thù đã đẩy chúng con ra xa khỏi trung đoàn của mình. Chúng con đơn độc. Con đã sợ. Chúng con nằm trên một cái gò. Cái gò rất thấp. Xung quanh gò là một cánh đồng bằng phẳng rộng lớn. Chúng con đã chạy qua đó. Đồng thời chúng con bị những tổn thất khủng khiếp. Những người khác đã chết. Con vẫn sống. Con càng sợ hơn. Con không muốn chết. Con nhớ đến cô gái của con. Cô gái của con là một cô gái xinh đẹp. Con yêu cô ấy, và cô ấy yêu con. Thưa mẹ, con biết rằng mẹ phản đối việc chúng con yêu nhau. Con xin mẹ hãy nói chuyện với cô gái của con một lần thôi. Sau đó mẹ sẽ ủng hộ chúng con. Trời ơi, con làm như thể mọi thứ sẽ lại trở nên tốt đẹp. Con biết rằng thực tế thì không như vậy. Con xin lỗi mẹ vì chữ viết bị nhoè đi. Con đã khóc. Ngay cả điều đó một người lính cũng không được phép. Vậy thực ra một người lính được phép làm những gì? Con nghĩ anh ta chẳng được phép làm gì cả. Tuy thế, có một việc anh ta được phép làm. Đó là việc anh ta được phép chết. Các đồng đội của con đã chết ở trên gò. Điều đó thật bất lợi cho chúng con, cho nên chúng con rút lui vào ngôi nhà nghỉ cuối tuần ở thôn quê, ngôi nhà mà đang tọa lạc ở trên gò. Nó chỉ có một tầng, và nó không có tầng hầm. Quân địch bắn bằng súng máy về phía chúng con. Chúng tấn công chúng con bằng súng phóng lựu. Những máy bay của bọn chúng thi nhau nã đạn xuống đầu chúng con. Các tay súng thiện xạ của bọn chúng nấp đằng sau những cây to ở gần đó và bắn chúng con. Chúng con chỉ còn có súng trường của mình. Nhưng không phải người nào cũng còn một khẩu súng trường, và chúng con sắp hết đạn. Đạn chỉ còn đủ bắn trong một vài tiếng nữa. Nhưng tất cả bọn con lại sắp có súng, có nhiều hơn số súng chúng con cần. Vì chúng con chỉ còn có mười lăm người. Mười lăm người kia đã chết hoặc bị thương nặng. Bọn con lấy xác của những người đã chết xếp lên thay thế cho những bức tường của ngôi nhà đã bị sụp đổ. Những người bị thương kêu la thảm thiết. Khi đã hết đạn, quân địch đang xông vào. Những người khác rút dao nhọn của họ ra khỏi ủng cao cổ để tự vệ. Còn con thì sợ. Con đã quên mất mình là ai, và mình đang ở đâu. Bỗng nhiên con lại là một đứa trẻ. Con nhớ đến những trò chơi mà khi còn là trẻ con chúng con đã chơi. Con nằm xuống đất. Nằm một cách sóng soài. Con nằm dài ra một cách thoải mái. Con đã nghĩ, như vậy là không có một viên đạn nào có thể bắn trúng con. Ông sĩ quan, người mà đã chiến đấu cùng chúng con, bò lại chỗ con và hỏi: Cậu làm sao thế? Con trả lời: Tôi sợ. Ông ta hét lên: Đồ điên! Mẹ yêu quý, đúng thế, con đã bị điên. Nhưng con đã không thể làm gì để chống lại điều đó. Con đã sợ. Cậu không thấy xấu hổ à? Ông sĩ quan hỏi. Có, con trả lời. Nhưng con nằm yên. Con sợ. Đứng dậy, ông sĩ quan hét lên. Con thử đứng dậy. Con không thể làm được việc đó. Con sợ. Cậu hãy tự vệ đi, ông sĩ quan hét lên, cậu hãy bảo vệ chúng ta đi. Nhưng lúc đó con lại làm một việc hoàn toàn khác. Con cố đào cho mình một cái hố. Con muốn nằm vào trong hố để khi quân địch chiếm được cái gò thì chúng không thể tìm thấy con. Con cào đất bằng các móng tay. Con bới đất bẳng ủng. Con sợ. Con biết rằng mình đang làm những việc ngu xuẩn. Mặc dù vậy con vẫn làm. Con sợ. Ông sĩ quan bò đi khỏi chỗ con. Người lính bên cạnh nhổ nước bọt trước mặt con. Con cào và bới đất. Con sợ. Khi quân địch chiếm được gò thì bốn cái lỗ mà con đã cào và bới vẫn bé như những quả trứng gà. Chúng con bị bắt làm tù binh. Sau khi đình chiến con được trao đổi tù binh. Sau khi trao đổi tù binh con bị bắt. Trong tuần tới phiên toà xét xử con sẽ diễn ra. Con đoán rằng, mẹ sẽ được mời tham dự phiên toà. Mẹ hãy giúp con. Mẹ hãy tha lỗi cho con. Con trai của mẹ.

Tôi đã không tha thứ cho nó. Tôi không giúp nó. Tôi đã nói ra mọi chuyện về nó, những gì mà tôi đã kể cho các bạn, những con chim của tôi. Nó đã bị bắn chết. Thật đáng đời cho nó. Nhưng ngay cả khi tôi có nói dối toà án thì tôi cũng không thể cứu sống nó. Tuy nhiên tôi đã không muốn cứu sống nó. Tôi nghĩ: Nếu tôi nói cho toà án sự thật thì tôi làm cho những gì mà con tôi phạm phải lại trở nên tốt đẹp. Không phải toàn bộ, chỉ một chút ít. Sau đó tôi cũng sẽ làm một việc không tốt, nếu tôi giết chết cô gái. Nhưng có thể sau đó tôi sẽ làm cho ít nhất là một nửa lại trở nên tốt đẹp. Tôi đã trì hoãn việc đó quá lâu rồi. Tuy nhiên việc giết một người nào đó hoàn toàn không phải là một việc làm đơn giản. Tôi cần phải chuẩn bị tất cả một cách thật kĩ lưỡng. Giờ đây mọi thứ đã được chuẩn bị. Đêm nay việc đó sẽ xảy ra. Trên đường phố này.

Các bạn sẽ giúp tôi làm việc đó chứ, những con chim yêu quý? Nhất định rồi, các bạn sẽ giúp đỡ tôi. Các bạn biết rõ việc đó mà. Chúng ta đã cùng nhau bàn bạc tất cả mọi chuyện. Việc đó không được phép thất bại, những con chim yêu quý. Một lát nữa cô gái sẽ ra khỏi cửa hiệu bán đĩa hát. Hôm nay cô gái làm thêm giờ. Bây giờ tôi đi trở lại vào trong toà nhà. Nhưng tí nữa tôi sẽ lại ở trên đường phố.

Hi vọng là tôi đã không mắc sai lầm. Hi vọng là tôi đã không chỉ nằm mơ thấy họ đã bắn con trai tôi. Điều gì sẽ xảy ra, nếu nó vẫn còn sống, và tôi thì đã giết chết cô gái? Cũng thế cả thôi. Bất luận thế nào tôi cũng cần phải giết cô gái. Tôi có quyền làm việc đó. Tôi không sợ hãi trước toà án nào của trần gian. Tôi không sợ.
 
PHẠM ĐỨC HÙNG dịch từ nguyên bản tiếng Đức
 

Nguồn: Văn nghệ Quân đội

Từ khóa
Chia sẻ

Tin khác

0 bình luận

Bình luận

Email sẽ không được công khai trên trang.
Điền đầy đủ các thông tin có *